Thơ văn các thế hệ lương y trong gia tộc họ Trần.

Đôi điều với bé tật nguyền

                                   Lương y: Trần Ngọc Tấn

                 (Tặng trung tâm cứu trợ trẻ em câm điếc bẩm sinh)

Tuổi thơ bé có gì đâu:

Tiếng chim ríu rít sắc mầu lá hoa,

Lao xao tia nắng qua nhà,

À ơi lời mẹ thiết tha tháng ngày.

 

Tiếng ve sôi giữa vòm cây,

Trong mơ trắng rợp trời mây cánh cò…

Không gian quanh bé lặng tờ.

 

Đôi tay làm miệng ngu ngơ giữa đời.

Chưa vui trọn kiếp làm người,

Đã qua bao nỗi ngậm ngùi đắng cay…

Bốn phương trời tụ về đây,

Trung tâm rộng mở vòng tay mẹ hiền.

Nghe trong phương huyệt đường kim,

Có tay Kỳ Bá  tự nghìn năm xưa.

 

Thấy trong sắc áo Blu,

Một tình yêu lớn vô bờ bé ơi.

Ngày mai hòa với cuộc đời,

Lớn thành cô giáo hay người công nhân ?

 

Áo vương bụi phấn trắng ngần,

Hay trên bát ngát công trình gió reo.

Chớ quên năm tháng hiểm nghèo,

Trung tâm tình mẹ sớm chiều cưu mang.

 

          (Bài thơ này đã được phát trên chương trình nhân đạo  của đài tiếng nói VN)